Thà bị đuổi ra khỏi nhà chứ không chịu phá thai
1202 views
Tôi là hàng xóm của cô gái trong bài  tam su “Không có bố nhưng mẹ hứa sẽ khiến con hạnh phúc”. Không được bố mẹ đẻ chấp nhận chuyện có bầu, em đã bỏ đi biệt xứ.

Tôi đã đọc rất nhiều bình luận của các bạn chia sẻ, vô cùng cảm ơn các bạn đã ủng hộ và thông cảm cho em. Tôi là học trò cũ của mẹ em, cũng lấy chồng về gần đó, chỉ cách nhà nhau vài căn, chuyện lớn nhỏ gì của gia đình em tôi đều biết.

Có nhiều ý kiến cho rằng em nên nhìn nhận lại mình xem có đẹp người đẹp nết hay không, tôi cam đoan rằng em là một người con gái tốt, vui vẻ, hòa đồng, ngoan ngoãn, không chơi bời đàn đúm, rất lễ phép, thông minh, lại còn xinh đẹp và tốt bụng. Ngày trước tôi đến nhà em học thêm em còn nhỏ xíu, cứ theo tôi hỏi đủ thứ chuyện. Em có một người anh trai đang làm ngoài Đà Nẵng và một chị gái làm cho một công ty Nhật, hạnh phúc gia đình ngập tràn, tuy không giàu có gì nhưng cũng được coi là cơ bản. Năm ngoái em tốt nghiệp đại học Kinh tế, sau đó thi đậu thạc sĩ, em và tôi có mối quan hệ thân thiết nên có gì cũng tâm sự với tôi. Chuyện tình yêu cũng thế, em và cậu ta yêu nhau từ lúc còn là sinh viên năm hai, gia đình hai bên ai cũng biết chuyện và chẳng ai ngăn cấm. Chuyện không đáng xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giờ nói lại cũng chẳng để làm gì cả.

Ngày em nói có thai tôi thấy em vui như đứa trẻ con đến tết, vì trải qua cảm giác làm mẹ nên tôi hiểu được. Khi bị gia đình bên kia chối bỏ, tôi vẫn không thấy em khóc, cũng chẳng thấy cười, em cứ ngồi thẫn người như thế. Cho đến khi gia đình nói bỏ đứa bé đi, em khóc đến rạc người. Tôi thấy em, hiểu được em đau khổ như thế nào. Em cầu xin, năn nỉ, quỳ lạy xin giữ lại đứa bé làm tôi rất thương. Từ lúc biết em, em một người con gái năng động, nhiệt huyết và cái tôi rất cao nhưng để giữ lại đứa con em chẳng để ý gì đến bản thân nữa.

Mẹ em là một nhà giáo, cha mẹ nào mà chẳng thương con, “con dại cái mang”, người mẹ nào cũng đều thấy đau lòng cả, nhưng mẹ em cũng bất lực và sợ bố em. Lúc tôi ở đó đã chứng kiến em khóc ngất đi vì chuyen tinh yeu, tôi hiểu sự giằng xé giữa cha mẹ và con cái, giữa việc giữ đứa con hay phải từ bỏ gia đình. Bố em nói cho hai sự lựa chọn: một là em bỏ cái thai và chuyển công tác ra Đà Nẵng; hai là giữ lại đứa bé và bước chân ra khỏi nhà, đừng bao giờ về đây nữa. Em khóc lóc cầu xin bố làm tôi và tất cả anh chị cũng như mẹ em không thể kìm lòng được nữa. Em vẫn chọn cách ra đi, cũng chẳng ai biết em chuyển đến ở chỗ nào, mấy đứa bạn thân của em cũng ít lui tới, hỏi thăm thì bọn nó đều nói không biết.

Trước ngày em đi, đó cũng là ngày tôi gặp em lần cuối, em qua nhà ngồi chơi. Tôi hỏi em có suy nghĩ kỹ chưa, em nói đó là con em, sẽ giữ nó lại. Em còn sống thì con em cũng còn sống, con em mất thì cũng mất em. Thấy em có vẻ kiên quyết tôi cũng ráng khuyên bảo, rồi thuyết phục gia đình em nhưng vô vọng. Tôi hỏi em chuyện học hành cũng quan trọng lắm, em còn trẻ, còn cơ hội để có những đứa con khác, tôi lại thấy em khóc, nói trong nước mắt với tôi rằng con em vô tội, nó đến với em thì sao lại bỏ nó đi được, thất đức lắm chị ơi.

Em không muốn sống mà thấy ăn năn, không muốn con sẽ oán em nơi chín suối. Con em chưa thành hình, nó chẳng tội tình gì cả, họ mang đến cho em thì có nghĩa nó là của em, em phải có trách nhiệm với con. Kể từ đó đến nay nay hỏi thăm gia đình em ai cũng không biết em ở đâu, điện thoại em thay số.

Hôm nay tình cờ đang ngồi tại cơ quan thì bà chị làm cùng chép miệng nói số phận thấy oái ăm, cô gái thật can đảm, chị mới thấy em viết những lời cho con trai như vậy. Chắc em vẫn sống tốt phải không Tịnh Yến, chị cũng mừng cho em, em lớn và suy nghĩ chững chạc hơn chị nghĩ nhiều rồi, không còn là cô bé hay khóc nhè nữa, cũng không phải một người con gái ham vui ham chơi nữa. Em làm mẹ thật rồi. Mỗi người một số phận phải không em, chị chúc em và Su của em khỏe mạnh nhé. Chị vẫn dùng số cũ, em nhắn qua cho chị nhé, chị sẽ gọi lại. Khó khăn gì hãy bảo với chị, chị sẽ giúp đỡ em.