Chồng tôi có hai người tình và nhiều cuộc điện thoại mờ ám
684 views
Ba năm sau, người tình thứ hai của chồng xuất hiện. Vẫn là vở kịch cũ: Anh chưa có gia đình. Cứ sáng đi làm, anh tháo nhẫn cưới cất đi, tối trở về nhà lại đeo vào.

Tôi lấy chồng đến nay đã tròn 20 năm. Con trai tôi 18 tuổi, con gái 12. Chồng tôi là giám đốc điều hành thuê cho một công ty tư nhân. Tôi là giảng viên đại học. Cuộc sống gia đình tôi nhìn bên ngoài, ai cũng phải khen ngợi và mơ ước nhưng sự thực cuộc đời tôi luôn ngập tràn đau khổ mà không thể chia sẻ với ai, ngay cả bố mẹ và người thân trong gia đình. Suy nghĩ mãi tôi quyết định kể ra đây để mong nhận được lời khuyên từ bạn đọc gần xa. hanh phuc gia dinh toi chao đảo vì chồng ngoại tình

8 năm đầu lấy nhau, vợ chồng không rời nhau nửa bước, chung lưng đấu cật xây dựng cuộc sống. Tôi ra trường được giữ lại làm giảng viên. Anh bon chen xin việc, phấn đấu từ nhân viên kinh doanh lên trưởng phòng và 10 năm sau là Giám đốc điều hành công ty. Tôi dành toàn bộ thời gian của mình chăm lo cho anh và con, phụng dưỡng cụ chồng, bố mẹ chồng và làm chỗ dựa tin cậy cho anh trong bước đường thăng tiến sự nghiệp.

Chồng tôi ngoại tình lần đầu tiên khi tôi mang thai cháu thứ hai. Tôi không đáp ứng được nhu cầu tình dục của anh trong khi anh đang ở thời kỳ sung mãn. Mối tình này kéo dài một năm, anh nói dối chưa có gia đình nhưng vì cô bồ cương quyết ép phải cưới nên anh tìm cách chia tay. Mọi chuyện vỡ lở, cô bồ của anh tìm đến gia đình chồng tôi khóc lóc, kể lể. Phải mất rất nhiều công sức và tiền bạc mới dẹp được vụ này. Anh tỏ ra hết sức ăn năn, hối hận, xin tôi tha thứ. Tôi cũng vì các con nên kìm nén nỗi đau, hàn gắn lại cuộc sống gia đình. Hàng ngày chồng tôi đi làm về đúng giờ, quan tâm chăm sóc vợ con. Trước khi ra khỏi nhà buổi sáng và hành động đầu tiên khi trở về nhà vào buổi tối là ôm chầm lấy hai đứa con và đi tìm xem vợ ở đâu để hôn bằng được mới thôi. nên tim hieu an gi de sinh con trai trên báo phụ nữ

Ba năm sau, người tình thứ hai của chồng xuất hiện. Vẫn là vở kịch cũ: Anh chưa có gia đình. Cứ sáng đi làm, anh tháo nhẫn cưới cất di, tối trở về nhà lại đeo vào. Bồ chờ đợi mãi không thấy anh đặt vấn đề cưới xin nên tìm cách theo dõi anh và biết được sự thật. Cô ấy hẹn tôi ra quán nước kể cho tôi nghe tất cả. Tôi gọi điện cho chồng tôi đến quán nước đó. “Ba mặt một lời” anh nói yêu vợ con, không bao giờ anh ly hôn và trước mặt cô bồ anh xin cắt đứt quan hệ. Một lần nữa tôi lại nhắm mắt nuốt nỗi đau vào lòng. Tin vào những giọt nước mắt hối hận của chồng.

Cuộc sống cứ thế trôi đi. Các con tôi dần khôn lớn. Học giỏi, chăm ngoan và xinh đẹp vô cùng. Chồng tôi yêu vợ con tha thiết như để bù đắp và chuộc lỗi. Anh từng nói cảm ơn tôi vì đã cho anh cơ hội có được một mái ấm gia đình như thế này. Nếu những ngày ấy vợ cương quyết ly hôn thì giờ này không biết anh sẽ thế nào. Tôi hoàn toàn yên tâm và hạnh phúc với gia đình mình.

Năm ngoái, chồng tôi bị tai nạn giao thông. Khi xe cứu thương đưa chồng tôi vào viện cấp cứu, tôi hỏi người lái xe thì rất kinh ngạc vì chồng mình bị tai nạn ở ngoại thành Hà Nội, xe máy bị hư hỏng nặng còn vứt lại nhà dân gần đấy. Tôi thực sự băn khoăn vì chồng tôi là giám đốc điều hành, đi đâu cũng có xe công ty đưa đón. Các dự án của anh đều đi giao dịch, kiểm tra bằng ôtô, vậy mà anh lại bị tai nạn khi đi xe máy, ở một nơi xa như vậy? Sau đó nhân viên công ty của anh đến thăm, tôi mới biết sáng hôm ấy anh đến công ty một lát rồi báo bận việc nhà nên lấy xe máy đi luôn.

Một tháng sau chồng tôi được ra viện tập phục hồi chức năng. Anh bị gãy nát chân nên rất khó hồi phục. Anh thay tính đổi nết, cáu gắt buồn chán, thất vọng về bản thân. Tôi vừa đi làm, vừa lo cho gia đình, vừa chăm sóc an ủi động viên chồng. 3 tháng sau anh tập chống nạng. Vợ đỡ, nâng từng bước. Chồng mím chặt môi vượt qua cơn đau. Dần dần anh đi nạng vững hơn. Khi không cần tôi dìu đỡ nữa, anh bắt đầu trốn đi khỏi nhà. Hàng ngày tôi đi làm, con đi học là anh bắt taxi đi chơi. Anh nói với bố mẹ chồng tôi rằng ra ngoài cho đầu óc thanh thản. Bao giờ anh cũng về trước tôi.

Rồi những hiện tượng lạ diễn ra trong nhà tôi khi anh thậm thụt nhắn tin, gọi điện. Chiếc điện thoại không rời khỏi tay anh nửa phút, kể cả khi anh đi vệ sinh. Nhiều hôm 11h đêm anh ra khỏi phòng rồi mất hút rất lâu, tôi đi tìm thì thấy anh đang ở trên sân thượng gọi điện. Có những lần anh vào nhà vệ sinh thật lâu, tôi áp sát tai nghe ngóng thì thấy anh đang thì thầm nho nhỏ. Tôi yêu cầu anh nói chuyện nghiêm túc thì anh bảo vì ở nhà buồn nên đeo tai nghe xem phim trên điện thoại hoặc nghe tư vấn tâm lý qua tổng đài, hoặc gọi điện cho các đối tác cũ để nối lại liên lạc thời gian qua bị đứt… lý do nào cũng chính đáng.  xem boi tinh duyen, vận mệnh cuộc sống trên báo phụ nữ

Dịp Tết nguyên đán vừa rồi được nghỉ dài ngày, tôi có thời gian quan sát chồng nhiều hơn. Tất cả những hiện tượng đáng nghi vẫn liên tục diễn ra. Tôi rất bức xúc và yêu cầu anh đưa tôi giữ điện thoại. Anh đồng ý. Ngay tối mùng Một, khi lên phòng, tôi đau nhói lòng chứng kiến chồng đang thì thầm những lời nhớ nhung bằng một chiếc điện thoại khác tôi chưa thấy bao giờ. Tôi lao vào lấy nhưng anh đẩy bật tôi ra xa và tay thoăn thoắt xóa các dữ liệu trong máy. Khi tôi cầm được chiếc điện thoại trong tay thì đã trống rỗng. Anh cho rằng tôi nghe nhầm chứ anh chẳng gọi điện cho ai. Anh giải thích chiếc điện thoại này là của mẹ anh đưa cho anh để nhờ sửa. Tôi mang điện thoại xuống hỏi mẹ chồng thì bà bảo anh mượn của bà mấy hôm nay. Không muốn căng thẳng mấy ngày Tết, tôi bỏ qua và giữ luôn chiếc điện thoại ấy.

Hai tuần sau, vì cụ anh mệt không ăn được nên đêm nào tôi cũng mang sữa và thuốc xuống cho cụ. 10h tối hôm đó, tôi cũng mang thuốc xuống phòng cụ. Chồng tôi đang ngồi trong phòng, tay cầm một chiếc điện thoại áp vào tai. Vừa nhìn thấy tôi, anh vội vàng giấu ngay vào ngực áo. Đến khi tôi lấy được thì chiếc điện thoại lại trống rỗng không tin nhắn, không cuộc gọi. Anh bảo tôi chiếc điện thoại này của cụ, anh vừa cầm để xem giờ. Cụ năm nay đã 98 tuổi, có biết điện thoại là gì.

Tôi khóc rất nhiều. Tôi xin anh buông tha cho tôi, để tôi và các con rời xa anh, trả tự do cho anh chứ tôi không thể sống như thế này được. Anh ôm chặt tôi vào lòng nói những lời mật ngọt. Anh nói tôi toàn hiểu nhầm, ghen tuông không bằng chứng. Anh bảo tôi hãy tin anh… Rồi anh gọi các con đến và nói: “Bố không bao giờ phản bội mẹ và không bao giờ muốn mất mẹ. Các con hãy khuyên mẹ nên tin bố một lần. Bố yêu mẹ và các con nhiều lắm. Nếu còn một lần nào mẹ nhìn thấy bố có điện thoại như thế này nữa thì bố đồng ý để ba mẹ con toàn quyền quyết định”. Vậy là tôi lại ngã gục vào vòng tay anh, tin anh một lần nữa. Tôi lại giữ luôn chiếc điện thoại này. Xin nói thêm chiếc điện thoại này chỉ có chức năng nghe, gọi, nhắn tin chứ không phải chiếc điện thoại cảm ứng anh vẫn dùng để giao dịch công khai hàng ngày.

Cách đây hơn một tháng, anh đề nghị cho anh mỗi tối hai tiếng đi tập xe đạp quanh khu phố để nhanh phục hồi chân. Tôi đồng ý. Tối nào anh cũng đi, đều đặn. Chiếc điện thoại cảm ứng anh để ở nhà một cách tự nguyện. Bất giác tôi lại thấy lo lắng, linh tính báo cho tôi những điều không hay. Tối chủ nhật vừa rồi, tôi đứng đón anh ở cửa và phát hiện một chiếc điện thoại nằm gọn trong túi áo anh. Anh hốt hoảng đẩy bật tôi ra xa, nhanh chân chạy ra ngoài đường vung tay ném chiếc điện thoại đi mất. Sau đó anh quay lại ôm chặt lấy tôi lúc đó đang khóc lặng trong đau đớn.

Cả gia đình nghe tiếng ồn đều chạy đến. Bố mẹ anh mắng anh không tiếc lời. Hai đứa con ôm chặt lấy tôi. Con trai nhìn bố và chỉ nói một câu: “Bố hèn quá”. Anh đổ gục xuống chân tôi. Anh nói: “Nỗi oan này anh không làm sao giải thích. Chiếc điện thoại kia tình cờ anh vừa nhặt được trên đường đi tập xe. Tại sao lại là hôm nay hả trời? Tôi mất vợ con thật rồi”. Đêm hôm đó tôi dứt khoát ra khỏi nhà. Anh đứng chắn ngang cửa, người run từng cơn. Anh lao vào bóp cổ tôi và nói rằng “nếu em nhất định đòi chia tay thì anh chỉ còn đường giết em để em mãi mãi thuộc về anh. Anh chấp nhận vào tù hoặc chấp nhận chết theo em. Em ơi tại sao không thể tin anh. Anh không có bất cứ người tình nào cả. Anh yêu em nhiều lắm”. Tôi ngồi sụp xuống nền nhà. Bố mẹ chồng tôi dắt chúng tôi lên phòng. Tôi chìm trong đau đớn và nước mắt.

Tôi phải làm sao bây giờ? Thực sự tôi còn yêu chồng tôi nhiều lắm. Hai đứa con thì thất vọng và buồn ủ rũ. Mọi người ơi, xin hãy cho tôi lời khuyên. Tôi có nên một lần nữa tin chồng?