Tương lai đẹp đẽ tôi vẽ ra, tất cả nay sụp đổ cùng bức tường trinh tiết
579 views

Mới bước chân vào cánh cửa đại học, cô gái 18 như tôi còn rất nhiều ước mơ. Đau đớn bức tường trinh tiết tôi vạch ra tất cả nay sụp đổ. Theo bao phu nu

Vào năm nhất đại học, tôi từ giã cái màng trinh tiết của mình trong một lần say rượu. Người gây ra tội lỗi với tôi không ai khác chính là Tuấn, bạn trai tôi.

Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn, lợi dụng đêm tôi say rượu, anh đã cướp đi đời con gái của tôi.

images

Hoảng loạn, tam su tham kin sau đêm đó tôi nói lời chia tay anh. Hối hận, Tuấn lạy lục van xin tôi quay lại nhưng tôi kiên quyết chối từ.
Tháng sau đó, vẫn chưa có kinh nguyệt trở lại, tôi mua que về thử. Đau đớn, que thử thai chỉ 2 vạch, tôi khóc lóc không biết phải xử lý thế nào.

Mới bước chân vào cánh cửa đại học, cô gái 18 như tôi còn rất nhiều ước mơ dang dở. Bức tường trinh tiết tôi vạch ra, tương lai đẹp đẽ tôi vẽ ra, tất cả nay sụp đổ.

Sợ hãi và tuyệt vọng, tôi bấm số gọi anh.

Anh chạy đến, quỳ xuống xin tôi tha thứ. Anh hứa ‘Sẽ chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng em’ nhưng tôi biết, anh còn đang đi học, tiền bạc còn xin bố mẹ, lấy đâu ra mà chu cấp cho mẹ con tôi.

Nhưng tôi không thể bỏ đi giọt máu của mình. Nó là kết quả của một đêm lầm lỡ nhưng đó là con tôi, là con của anh, người tôi luôn yêu thương.

Chúng tôi dắt díu nhau về quê xin gia dinh hai bên tổ chức đám cưới. Dự định của chúng tôi là anh vẫn sẽ tiếp tục học, tôi bảo lưu kết quả trong 1 năm để sinh con rồi sẽ quay trở lại trường.

Việc đã rồi, tôi cũng không trách anh, cũng không thấy sợ hãi khi đối mặt với bố mẹ nữa. Cũng bởi anh luôn bên cạnh chăm lo cho tôi.

Về đến nhà, nhìn tôi, mẹ chỉ lặng lẽ khóc. Bố gọi anh vào nói chuyện, bảo phải tổ chức đám hỏi đám xin cho đàng hoàng.

Cửa ải nhà tôi đã qua. Cả hai lại dắt díu nhau về nhà anh. Chưa kịp bước vào cổng, mẹ anh cầm chổi ra xua đuổi tôi.

Mẹ bảo ‘Không thể chấp nhận đứa con gái mất nết. Làm chuyện chẳng ra gì như thế không đáng đi cửa chính vào nhà’.
Thế là tôi muối mặt quay trở ra cổng sau, cổng chỉ dành cho trâu bò đi qua mỗi khi ra đồng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, vì con tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả.

Trước kiên quyết đòi cưới của chúng tôi, bố mẹ anh miễn cưỡng chấp thuận.

Nhưng mẹ anh bảo với tôi: ‘Chưa bao giờ tôi đồng ý cho cô bước chân vào nhà này.

Không ai chắc chắn được cái thai là của thằng Tuấn, vậy nên đám cưới thì vẫn cứ làm, điều kiện là phải đón dâu bằng cửa sau.

Với lại sinh xong cô phải đi làm xét nghiệm ADN. Nếu đúng là con của thằng Tuấn thì ở lại, bằng không cô tự biết phải làm gì’. Tôi cay đắng không nói thành lời

Thương anh, thương con, tôi nhắm mắt đưa chân về nhà chồng. Cô gái 18 như tôi không có lựa chọn nào khác ngoài con đường này, dù tôi được rước về nhà chồng bằng… cửa sau.

4ddc75f1698994d05cf43f2316d7d33a_L

Ngày hạnh phúc với pháo bông rực rỡ mà lòng tôi nặng trĩu. Họ hàng hai bên, bạn bè làng xóm ngóng chờ giây phút cô dâu bước về nhà chồng. Ai cũng chăm chăm nhìn ra cửa chính.

Thế mà khi xe đỗ xịch xuống, họ hàng vào lối cổng chính còn cô dâu là tôi phải rẽ ngoặt sang hướng khác, đi vào nhà chồng bằng cửa sau.

Bước chân nặng trĩu nhưng nhìn xuống cái bụng đã lộ rõ, tôi nhắm mắt đưa chân.

Tôi biết quãng đường phía trước sẽ khó khăn khi mà một mình tôi ở với bố mẹ chồng còn anh lên thành phố trọ học,
Nhưng vì con, vì tương lai của con, tôi sẽ chấp nhận…