‘Ngã ngửa’ khi biết gia cảnh thực của nhà chồng trước ngày cưới
777 views
Yêu nhau được 3 tháng thì anh dẫn tôi về ra mắt gia đình nhà chồng tương lai. Nhưng chỉ đến khi ngày cưới cận kề tôi mới ‘ngã ngửa’ vì biết gia cảnh thực của nhà chồng. (thành viên blog tam su )

Chỉ khi thiệp hồng gửi khắp nơi tôi mới biết được sự thật về gia cảnh nhà chồng. Nhưng giờ đây tôi không biết đối mặt với sự thật đó như thế nào.

  • Xem thêm: Đọc bao phu nu để có nhiều thông tin bổ ích

Ba năm trước tôi là một cô sinh viên mới ra trường, chân ướt chân ráo bước vào đời. Đối với tôi cuộc sống không có gì viên mãn hơn. Tôi được ba mẹ bao bọc từ nhỏ, rất chiều nhưng tôi không hư. Ra trường trải qua bao nhiêu vòng loại, cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm ở một công ty thương mại điện tử có tiếng. Tuy chỉ là nhân viên “quèn” nhưng tôi tin mình sẽ còn tiến xa hơn nữa với sự năng động, tháo vát.

Thế rồi tôi gặp anh trong một lần đi sinh nhật đứa bạn. Trong đó, tôi ăn mặc, trang điểm lộng lẫy nổi bật hơn cả chủ nhân của bữa tiệc. Quả thực rất nhiều người nhìn tôi, trong đó có anh. Ở bữa tiệc sinh nhật đó phần lớn tôi không quen ai, bạn mời thì đi cho phải phép, tặng hoa và quà bạn xong, tôi chọn một góc để ngồi. Có những anh chàng rất tự nhiên, họ xán lại gần tôi, miệng phả đầy mùi rượu pha lẫn thuốc lá, hỏi han xin số nhưng tôi đều từ chối khéo. Họ nghĩ tôi chảnh nên một lúc là dãn ra. Duy chỉ có anh, dáng người nhỏ nhắn, được cái anh khá điển trai, lặng lẽ ngồi cạnh tôi lúc nào không hay. Anh nhìn tôi nở một nụ cười: “Em là bạn của T à? Anh chơi với T lâu rồi mà chưa gặp em bao giờ”. Tôi thầm nghĩ anh chưa gặp tôi bao giờ cũng đúng, vì tôi và T giận nhau 3 năm trời mới chơi lại, giờ giữa chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường. Tôi cười nhẹ đáp lại: “Vâng, em và T quen biết lâu rồi nhưng do hai đứa bận học, nhà xa nữa nên không có điều kiện gặp nhau nhiều”. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ cho đến khi buổi tiệc kết thúc. Lúc ra về anh xin số vì nói muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn khi giữa chúng tôi có quá nhiều điểm chung. Tôi do dự nhưng cuối cùng vẫn từ chối: “Có duyên sẽ gặp lại”. Tôi phóng xe lao đi thật nhanh bỏ lại anh đứng ngơ ngác.

Về đến nhà, nghĩ đến anh tôi lại thấy tiếc vì đã không cho số vì nhỡ sau này không có cơ hội gặp lại nhau nữa. Tôi tẩy trang, thay quần áo lên giường ngủ một mạch sau một ngày mệt mỏi. Sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là vớ lấy điện thoại, nó là thói quen không thể nào sửa được, tôi ngạc nhiên vì có một tin nhắn đến từ một số máy lạ: “Em đã ngủ chưa?”. Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi, tôi đoán có lẽ là anh, tâm trạng tự nhiên thấy vui vui nhưng tôi không trả lời tin nhắn vội. Vì công việc bận rộn nên tôi chẳng có thời gian ngó qua điện thoại, tôi cũng quên mất cái vụ trả lời tin nhắn tối qua luôn.

Chiều tan ca, lại có một tin nhắn đến: “Em đã ăn gì chưa? Công việc có bận không? Rảnh nhắn lại cho anh nhé”. Thực sự tôi thấy tim mình đập nhanh khi đọc tin nhắn quan tâm như vậy, tôi bèn trả lời lại: “Anh là…”. Ting ting: “Anh là H người hôm qua nói chuyện với em đó, em nói có duyên sẽ gặp lại nhưng anh không thể chờ đến lúc gặp lại em được nên phải tự đi tìm em thôi.” Từ ngày hôm đó chúng tôi nhắn tin qua lại với nhau, nhắn hoài mà không biết chán. Qua tìm hiểu, tôi biết anh đang làm cho một công ty xuất nhập khẩu, lương lậu khá ổn. Gia đình anh có ba anh em trai, anh hai đã lấy vợ, còn anh cả và anh là độc thân, bố anh là đại tá về hưu, mẹ anh cũng là công chức nhà nước về hưu, hai bác đã ngoài lục tuần, gia đình cơ bản như vậy thì đứa con gái nào chẳng thích. Từ tin nhắn, chúng tôi lại có những buổi đi chơi, cà phê, xem phim, sau gần 3 tháng tôi nhận lời yêu anh. Hồi đó tôi chỉ nghĩ đơn giản, anh công việc ổn định, nhà anh cơ bản, điều kiện tốt như vậy tôi còn muốn gì hơn. Yêu nhau được 3 tháng anh cầu hôn tôi.

Nhà chồng nghèo 1

Anh đã dẫn tôi về nhà chơi để gặp mặt mọi người trong gia đình. Người đầu tiên tôi gặp là mẹ anh, qua tiếp xúc ban đầu thì tôi thấy bác là người khá cởi mở, ba anh thì ít nói nhưng mà một khi đã nói ra thì cả nhà phải nghe theo. Tất cả mọi người trong gia đình anh cùng ở chung trong một căn nhà ba tầng khá rộng nhưng hơi cũ kĩ, vì xây lâu rồi. Sau lần đó, tôi tâm sự với mẹ tôi, mẹ bảo tôi phải chuẩn bị sẵn tư tưởng, ở chung ba anh em trai và bố mẹ chồng là phức tạp lắm. Nhưng tôi nghĩ quá đơn giản nên không để tâm mấy đến lời nói của mẹ.

Và ngày dạm ngõ rồi ăn hỏi của tôi cũng đã đến. Tôi hân hoan và vui mừng lắm. Tôi lấy chồng nhanh đến độ khi đưa thiệp mời đám bạn tôi còn tròn xoe mắt ngạc nhiên, chúng không nghĩ rằng một đứa ham chơi như tôi lại lên xe hoa đầu tiên. Tôi cười tít mắt trong sự háo hức.

Nhưng niềm vui chẳng tày gang khi biết được một sự thật làm tôi khá sốc. Chính chồng sắp cưới thú nhận với tôi nhà anh rất nghèo, cả ba anh em anh đều phá, bố mẹ anh phải trả nợ. Thậm chí đã gán cả nhà cho ngân hàng mới có tiền trả nợ cho các anh. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi hoang mang, tôi không biết phải làm gì với anh, cái con người đang đứng trước tôi kia, thiệp hồng đã gửi khắp nơi, ngày cưới đã định sẵn rồi. Thảo nào tôi cứ băn khoăn, trước khi cưới dẫn tôi đi mua nhẫn anh bảo mẹ anh cho một chỉ đánh ra 2 cái, đến mua chăn gối anh cũng bảo tôi chọn bộ nào vừa phải. Tôi không nghĩ nhiều, dù không vừa lòng nhưng tôi quá vô tư nên cũng không để tâm mấy. Vả lại tôi là người độc lập kinh tế, không đòi hỏi ở người yêu, miễn sao người ta không phụ thuộc vào mình và lợi dụng mình là được.

Nhà chồng nghèo 0
Tôi sốc khi biết được gia cảnh nhà chồng trước ngày cưới (Ảnh minh họa)

Tôi sốc nên ốm. Anh gọi điện, nhắn tin tôi không trả lời. Tôi muốn suy nghĩ. Thực sự tôi không thể nào nghĩ nổi một cái gì. Anh sốt ruột nên qua nhà tôi, thấy tôi ốm anh chăm sóc tôi ghê lắm. Anh ngồi chăm tôi đến tận khuya mới về. Hành động của anh khiến tôi nguôi giận. Anh nói với tôi anh đã được bố mẹ trả cho hết nợ rồi, mỗi tội cuộc sống có khó khăn hơn thôi. Mọi chuyện tùy tôi quyết định, anh không muốn giấu tôi vì trước sau gì tôi cũng biết. Còn tôi, sau khi suy nghĩ, lại cảm động trước những lời nói thật và hành động của anh, tôi đã nghĩ thoáng hơn. Tôi sẽ bắt đầu với anh, tôi và anh sẽ cùng cố gắng vì tin cuộc sống sẽ thay đổi. Chính cái suy nghĩ đó của tôi đã mở màn cho một quãng thời gian đen tối, những sóng gió liên tiếp ập xuống đầu mà tôi không thể nào thoát ra được.